Tháng năm không trở lại…
Cơn mưa rào bật chợt ghé đến rồi đi khiến lòng người nao nao…hè đến rồi. Hè đến thật rồi, tiếng ve rả rích như lẽ thường mà sao giờ đây thấy buồn đến thế. Ừ tháng năm này chúng mình lớp 12 rồi – tháng năm không trở lại, tháng năm này chúng mình phải xa nhau…
Nhanh quá nhỉ, lớp 12 là gì mà ai cũng tiếc cũng thương…
Lớp 12, có nghĩa là…
Là học đêm, là những cốc café bên cạnh chồng sách dày cộp. Nhìn kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng và tự nhủ “làm thêm một đề nữa rồi mới ngủ nhé!”.
Là quanh nhà chi chít những mẩu giấy nhỏ kiểu “Cố lên!” hay “Sang năm mình sẽ là sinh viên đại học”,… Hơi bừa bộn một chút, nhưng mà đi đâu cũng thấy, và thấy để biết mình phải – làm – gì.
Là những quyển lưu bút đưa vội, để rồi dù bận đến mấy cũng cố viết thật hay cho nó.
Lớp 12, có một câu hỏi hay len lỏi vào tâm thức “đã đến lúc có một tình yêu đích thực hay chưa ?’
Lớp 12 có nghĩa là…
Là vô vàn kì thi lớn nhỏ, thi thử. Mấy nhỏ bạn vốn sợ các kì thi là thế mà cũng hăm hở đi thi càng nhiều càng tốt. Chắc để nắm vững tâm lí hơn, vì “thử” tức là một lần chuẩn bị cho “thật”.
Là thấy mình lớn hơn, trưởng thành hơn và chín chắn hơn một chút, để biết rằng những lời mẳng mỏ của bố mẹ, thầy cô chỉ là vì thương mình. Và tự hứa đến một ngày nào sẽ đền đáp lại công ơn đó.
Lớp 12 có nghĩa là…
Là cốc sữa nóng mẹ pha, là những món ăn mới vừa hôm trước còn nói “Con thèm..”, hôm sau đã thấy xuất hiện trên mâm cơm mẹ nấu. Mẹ biết con học mệt nên thương lắm…
Là xấu hơn một chút. Da hơi xạm, mấy bé mụn trứng cá tấn công tới tấp, lại gầy đi nữa. Nhưng đứa nào đứa nấy cũng tự bảo nhau “ Là sinh viên mình sẽ “tân trang” sau, lo gì, lại ok ngay ý mà”
Là chia tay, là nước mắt. Và cùng nhau hát lên bài tạm biệt “Bước trên đường bạn hiền ơi xin chúc, nơi xa ấy sẽ mãi luôn bình an, luôn thành công, luôn yêu đời trên đường sắp đi…”
Là những lời hứa hẹn. Hứa cố gắng và hẹn gặp lại ở thủ đô. Hứa không quên và hẹn về tương lai với “ai đó”. Cả hứa và hẹn nhất định sẽ thực hiện cho bằng được.